tag:blogger.com,1999:blog-46752595576692897872024-02-20T04:50:40.446+07:00Dòng Ô LâuViệthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.comBlogger41125tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-11616467247295002662014-05-01T18:12:00.000+07:002014-05-01T20:30:09.657+07:00Cảm xúc 30/4<div class="mobile-photo">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg6RvwEBH1gsLBr7I_MKiCHfKjrm61MC8uEhFLxEuEwOjldXENOGmcBisOsStxjT807qXwrMVnu5BPbOQ4riQJ17fntg7hRayxnd448FUQHkMf78mhjsbNWezzCkIhmwpmClrG4mWVv9S8O/s1600/anh-731733.JPG"><img alt="" border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg6RvwEBH1gsLBr7I_MKiCHfKjrm61MC8uEhFLxEuEwOjldXENOGmcBisOsStxjT807qXwrMVnu5BPbOQ4riQJ17fntg7hRayxnd448FUQHkMf78mhjsbNWezzCkIhmwpmClrG4mWVv9S8O/s320/anh-731733.JPG" id="BLOGGER_PHOTO_ID_6008408562393532274" /></a></div>
<div class="mobile-photo">
<br /></div>
<div class="mobile-photo">
Bốn người lính bạn tôi, quê thành phố</div>
<div class="mobile-photo">
Hay tin chiến thắng, miệng cười tươi</div>
<div class="mobile-photo">
Hoà bình rồi sẽ có tương lai</div>
<div class="mobile-photo">
Tương lai thấy chưa, các bạn mình ?</div>
<div class="mobile-photo">
Ba mươi chín năm ngoảnh lại, họ đâu cả</div>
<div class="mobile-photo">
Sao ? Chỉ còn mỗi đứa chạy xe ôm</div>
<div class="mobile-photo">
Đi đâu cả ? Bạn trốn đói nghèo, bệnh tật</div>
<div class="mobile-photo">
Đi đâu cả ? Bạn đã về với đồng đội xưa</div>
<div class="mobile-photo">
Những người nằm lại trước ngày chiến thắng</div>
<div class="mobile-photo">
Bạn kể gì với họ ? hôm nay.</div>
Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-53299074469941648882014-05-01T16:32:00.001+07:002014-05-01T17:04:59.089+07:00Xem hình người lính<div class="mobile-photo">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjY-hovd8NpLpe-pzc6qdsu50jBonG069dFJxb5q2QJMSaKBNL9x61dkyrLy7nj5URA7qZjhyphenhyphenCBjrAS_jmbbNQBsgEHKn4DnKE7HsB5ct4NtgRFce42mGfUXSUoE1Rl0HnskmgnGZUnOaNj/s1600/anh-719388.JPG"><img alt="" border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjY-hovd8NpLpe-pzc6qdsu50jBonG069dFJxb5q2QJMSaKBNL9x61dkyrLy7nj5URA7qZjhyphenhyphenCBjrAS_jmbbNQBsgEHKn4DnKE7HsB5ct4NtgRFce42mGfUXSUoE1Rl0HnskmgnGZUnOaNj/s320/anh-719388.JPG" id="BLOGGER_PHOTO_ID_6008385744183315666" /></a></div>
<div class="mobile-photo">
Cũng Anh Hùng sao mộc mạc giản dị</div>
<div class="mobile-photo">
Cũng chiến công sao vạt áo xanh, trơn trắng</div>
<div class="mobile-photo">
Không lấp lánh, chói loà khoa trương</div>
<div class="mobile-photo">
Đơn giản, áo anh chỉ để che đi những vết sẹo trên người.</div>
<div class="mobile-photo">
<br /></div>
Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-55632090474829033272014-02-15T18:55:00.004+07:002014-02-15T18:55:55.111+07:00<div class="mobile-photo">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjfw4E_5q4jvhdHCBuklj-z0uFuZ6k02r6GJ83y8ZwghATfZN-iDPQn2vwWkGcjzRlp5DqdBp7w6J3pmPq5LW4Gw_20Q1TRs3q8NtjxAWN4sWMD7U5DD8SBxVX5FT2POvMjV8hA9d5ROhwy/s1600/photo-762347.JPG"><img alt="" border="0" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjfw4E_5q4jvhdHCBuklj-z0uFuZ6k02r6GJ83y8ZwghATfZN-iDPQn2vwWkGcjzRlp5DqdBp7w6J3pmPq5LW4Gw_20Q1TRs3q8NtjxAWN4sWMD7U5DD8SBxVX5FT2POvMjV8hA9d5ROhwy/s320/photo-762347.JPG" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5980571721384705698" /></a></div>
<div class="mobile-photo">
<br /></div>
<div class="mobile-photo">
Chuẩn bị lên đường, tuổi giáp ngọ nên cứ phải đi. Cùng đi có đồng đội Hồng lính cùng tiểu đoàn.</div>
Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-68110849477418789132013-12-01T19:42:00.000+07:002013-12-01T19:42:06.421+07:00IMG_0813.JPG.jpeg<div class="mobile-photo">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgijFC5qChXa87bmxdLQFvJqUgseHV-EzvVqt796O8SjrtIpy4TKlVmDtPdoSv33LTf3IZmgBcW6c1UCRzUuXDdjhqH49s6nqNupdkZsWegkw-SVtqgswXbYTrod7n_ZDT2_pAuRMiuEr6M/s1600/IMG_0813.JPG-757076.jpeg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5952398000507799970" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgijFC5qChXa87bmxdLQFvJqUgseHV-EzvVqt796O8SjrtIpy4TKlVmDtPdoSv33LTf3IZmgBcW6c1UCRzUuXDdjhqH49s6nqNupdkZsWegkw-SVtqgswXbYTrod7n_ZDT2_pAuRMiuEr6M/s320/IMG_0813.JPG-757076.jpeg" /></a></div>
Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-89090492956477600102013-10-04T09:14:00.003+07:002013-10-04T09:14:48.960+07:00<div class="mobile-photo">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjVStHpuEc5pJHSl7DVTGrocXQ6En8pIf0TjWxaRLWRc_9cOFI13fhEBs473X2luwbF4OqsZ6YIBNZj4i8_1v9F-3rRId0QLzaBvb0Ak3g0iWSn6w-r9j2F1U0I14vare0CAogZAZ3BPxCT/s1600/photo-763888.JPG"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5930717464951975682" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjVStHpuEc5pJHSl7DVTGrocXQ6En8pIf0TjWxaRLWRc_9cOFI13fhEBs473X2luwbF4OqsZ6YIBNZj4i8_1v9F-3rRId0QLzaBvb0Ak3g0iWSn6w-r9j2F1U0I14vare0CAogZAZ3BPxCT/s320/photo-763888.JPG" /></a></div>
<div class="mobile-photo">
<br /></div>
<div class="mobile-photo">
Bà Nà buổi sáng</div>
Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-73541778213487778842013-10-03T16:50:00.002+07:002013-10-03T17:09:27.164+07:00<div class="mobile-photo">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjn0HQPkpU0TRsB2MZMvCqBpe-msVCYEO6wlDLqCBXyn5xaeb3tiWLtg98mC87-TyXdnUrMucG68mPKeT0JszVeg-6nulQgcjmah8654xBiXgGrA8deSDUvsORrez4l3vwYYHRoZg-3JECs/s1600/photo-706011.JPG"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5930463813417926802" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjn0HQPkpU0TRsB2MZMvCqBpe-msVCYEO6wlDLqCBXyn5xaeb3tiWLtg98mC87-TyXdnUrMucG68mPKeT0JszVeg-6nulQgcjmah8654xBiXgGrA8deSDUvsORrez4l3vwYYHRoZg-3JECs/s320/photo-706011.JPG" /></a></div>
<div class="mobile-photo">
<br /></div>
<div class="mobile-photo">
Vừa tới Đà Nẵng, bạn tôi đã lang thang.<br />
<br />
<br />
<br />
<br /></div>
<div class="mobile-photo">
<br /></div>
<div class="mobile-photo">
<br /></div>
Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-12208925413932082242013-08-14T07:29:00.002+07:002013-08-14T07:29:30.635+07:00First day of school 2013-2014.jpeg<div class="mobile-photo">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgr82R8cWDuKrjCyU3ihau0aBN1d2zA6KV9TSGB7_TRhvbr9oVQ6GygCzP5rJ78MJyk1krDhtmrQ3XcyoG6mJE2zLNg54RUk95HN_vruJWOYio0MONi-Pn0Ez_ivMWX2-h3IiNg3757zTVa/s1600/First+day+of+school+2013-2014-779256.jpg"><img alt="" border="0" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5911763407966175426" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgr82R8cWDuKrjCyU3ihau0aBN1d2zA6KV9TSGB7_TRhvbr9oVQ6GygCzP5rJ78MJyk1krDhtmrQ3XcyoG6mJE2zLNg54RUk95HN_vruJWOYio0MONi-Pn0Ez_ivMWX2-h3IiNg3757zTVa/s320/First+day+of+school+2013-2014-779256.jpg" /></a></div>
<div class="mobile-photo">
Ngày đầu đi học.</div>
Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-36608651233603569262013-04-28T08:57:00.000+07:002013-04-28T09:01:24.637+07:00Vườn Bà Om - Trà Vinh<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgb-54G4WnOYDwUnRJ57yhz_nF5Qf3OhvMki2hEF-cUFjlQkhdzigf2DjpJXr4mKoNHYqnEXi38wGOR0uUMzDxs0UVq7CnUTfId2Kf1NHhLQbCaqeASKck1OguroTQlH5Mrc_J1kdNePxEp/s1600/IMG_7006.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgb-54G4WnOYDwUnRJ57yhz_nF5Qf3OhvMki2hEF-cUFjlQkhdzigf2DjpJXr4mKoNHYqnEXi38wGOR0uUMzDxs0UVq7CnUTfId2Kf1NHhLQbCaqeASKck1OguroTQlH5Mrc_J1kdNePxEp/s320/IMG_7006.JPG" width="180" /></a></div>
<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiFQybfi11qXdjnamK2booiQQwpyGOmeGgGxkb0Oa61C5hrFNwjoTQaJN3lNOxaJDG3a2fQ_gP3BgMdU_9-47XLZ_L0z5StUPggVWg6eYHX2nukTinLsxu52QOiCMkaId3wkxELqk4ueCgk/s1600/IMG_7038.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="180" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiFQybfi11qXdjnamK2booiQQwpyGOmeGgGxkb0Oa61C5hrFNwjoTQaJN3lNOxaJDG3a2fQ_gP3BgMdU_9-47XLZ_L0z5StUPggVWg6eYHX2nukTinLsxu52QOiCMkaId3wkxELqk4ueCgk/s320/IMG_7038.JPG" width="320" /></a></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
Bám đất để sống.</div>
<div style="text-align: justify;">
<br /></div>
Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com4tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-10835366434826982022013-04-26T09:54:00.000+07:002013-04-27T19:29:37.372+07:00Mẹ con <div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiDquYYEpP_33iQCx42U6qwpkPR38tYcvoA4GQbYwQgMbR6g06ltUQug_X5kI9r4SjKW48sN-ImzpTijOhyphenhyphenNX83U-y5qVEJoe9zvun8FwEoYuaa72T095fVM3DLOpUPOMNoLeQtYGdY6TFt/s1600/IMG_2988.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiDquYYEpP_33iQCx42U6qwpkPR38tYcvoA4GQbYwQgMbR6g06ltUQug_X5kI9r4SjKW48sN-ImzpTijOhyphenhyphenNX83U-y5qVEJoe9zvun8FwEoYuaa72T095fVM3DLOpUPOMNoLeQtYGdY6TFt/s320/IMG_2988.jpg" width="213" /></a></div>
Trích đoạn đối thoại của mẹ con LA trên FB :<br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]-->
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
Mẹ : are you cold ?</div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
LA : no, no my love !</div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
Mẹ : haha</div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
LA : yes you are my love !<br />
Ông ngoại khỏi cần bình luận chi nữa. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
<br /></div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<br /></div>
<br />Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-18442960877430283622013-04-23T14:30:00.001+07:002013-04-23T14:36:54.556+07:00Cần Thơ<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgEnJ8UZJtN3v_lG9w5lju8yimtvFsVGfbUMjSu1wmYvmia0GtGegvgX1YWLFFygb7jFGyl1FU670NonTFaYjd4Nz839iN3893RYvy9Bb2N0V8dn8cLNOgkk0PCdj7STy-ay4VFT1HrrZLP/s1600/IMG_6877.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="180" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgEnJ8UZJtN3v_lG9w5lju8yimtvFsVGfbUMjSu1wmYvmia0GtGegvgX1YWLFFygb7jFGyl1FU670NonTFaYjd4Nz839iN3893RYvy9Bb2N0V8dn8cLNOgkk0PCdj7STy-ay4VFT1HrrZLP/s320/IMG_6877.JPG" width="320" /></a></div>
Căn nhà cổ trên trăm năm có kiến trúc khá hài hòa Tây_Ta.<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgSKcNzsWmgsq7vXbyqGpntFK5SQSzFLJJo6KlaOTGLp68R3BWpmnzATO63Tvfz8QG_IDDpNIIiu0mkbV3e5XolqOVT1sG7p-h70qAj6JW6w2_dKW4y8y8LJ5R1A3dCAmn5X7TrjEqZR1xQ/s1600/IMG_6881.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgSKcNzsWmgsq7vXbyqGpntFK5SQSzFLJJo6KlaOTGLp68R3BWpmnzATO63Tvfz8QG_IDDpNIIiu0mkbV3e5XolqOVT1sG7p-h70qAj6JW6w2_dKW4y8y8LJ5R1A3dCAmn5X7TrjEqZR1xQ/s320/IMG_6881.JPG" width="180" /></a></div>
Bộ phim " Người tình "đã được quay tại đây, ảnh hai diễn viên chính<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhR-aWGWSmSyOytUhUX6bCQlZKvOd2RJ1jAOXuhQc5wI801GCU3Z68rBFvlGxk9k5dshH8u8_IiFvuEjPCdgSpjTjCmlBI2y_QeAjCyRZ-KpFc2FNEQ8RaPpL7EbT27qeSOqtbb6qg4eg_8/s1600/IMG_6890.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="180" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhR-aWGWSmSyOytUhUX6bCQlZKvOd2RJ1jAOXuhQc5wI801GCU3Z68rBFvlGxk9k5dshH8u8_IiFvuEjPCdgSpjTjCmlBI2y_QeAjCyRZ-KpFc2FNEQ8RaPpL7EbT27qeSOqtbb6qg4eg_8/s320/IMG_6890.JPG" width="320" /></a></div>
Một góc bên trong căn nhà mang nét Á Đông.<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiOyfqfhv6DqE6BLfasY9J0ynP6mMwALmHZNHA6CC9gKrF3NCfhsCqdCjCH7EUu3lByd7Hb2klwxxUYc0znT37Cj7YL1d3V34nuvE43FCxR8_4yGISvfdxSM83CLZ7qblcIqOv3uXWuH8gI/s1600/IMG_6898.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEiOyfqfhv6DqE6BLfasY9J0ynP6mMwALmHZNHA6CC9gKrF3NCfhsCqdCjCH7EUu3lByd7Hb2klwxxUYc0znT37Cj7YL1d3V34nuvE43FCxR8_4yGISvfdxSM83CLZ7qblcIqOv3uXWuH8gI/s320/IMG_6898.JPG" width="180" /></a></div>
Lưu ảnh ông chủ nhà Họ Dương.<br />
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhaDJ3is4xZQedId5kqORuzPOlTiwoktE4Whv56AQKZ9PVnxwfyCT-QyFRRoNjiWwFG1YsruZ_oJHnRKQSsaUh5srLSOVVuZFuMpEEM55rxkyf2U_htBpMCkbvGBte5TSTUEfZzJOPII4Ef/s1600/IMG_6901.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhaDJ3is4xZQedId5kqORuzPOlTiwoktE4Whv56AQKZ9PVnxwfyCT-QyFRRoNjiWwFG1YsruZ_oJHnRKQSsaUh5srLSOVVuZFuMpEEM55rxkyf2U_htBpMCkbvGBte5TSTUEfZzJOPII4Ef/s320/IMG_6901.JPG" width="180" /></a></div>
Họa tiết bên ngoài thoáng nét châu Âu.Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-46528181642990985792012-11-30T06:34:00.001+07:002012-12-01T17:51:45.675+07:00Nhớ một nỗi nhớ<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--><br />
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]-->
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
Cháu ngoại về bển làm nhà vắng vẻ,
thiếu đi tiếng bi bô cười ngất, tiếng khóc mè nheo nhõng nhẽo. Lại nhớ một cái
“nhớ” của nó khi ba mẹ phải ra Hà Nội, để nó lại Sài Gòn cho ông bà Ngoại. Hỏi
Ba Mẹ đâu thì ông bà nói :<span style="mso-spacerun: yes;"> </span>Ba Mẹ đi công
chuyện.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
Là thế đấy ! Đi công chuyện là xa
Mẹ , xa Ba, cháu ghét đi công chuyện !</div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
Ở với ông bà Ngoại suốt một tuần, cháu
vẫn chơi, vẫn nghịch nhưng đôi lúc thoảng thốt buồn ngơ ngác. </div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
Làm sao và bao giờ gặp lại Ba mẹ
(?), Bà bảo :” Một tuần… sáu ngày …rồi năm ngày..”. Bao nhiêu ngày cháu làm sao
biết để đo đếm được, một tuần bình thường qua như tia chớp, trong nỗi nhớ mong
của trẻ nít thì dài vô tận.<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhaCe8ybMUo3ULZ7J5fzfFev6yOF8tyUIuqtOuE0VGK4jzDRLtbr-oULAIoVtbNBkV11q5iHGRLSNnwlYpsIfGJKaThcCMF8xwhwAUhSnJv6AkuL3kBTkq3uJVCNiPDIhH-7cP4ICl1kusp/s1600/8200476588_722fe47886_o.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhaCe8ybMUo3ULZ7J5fzfFev6yOF8tyUIuqtOuE0VGK4jzDRLtbr-oULAIoVtbNBkV11q5iHGRLSNnwlYpsIfGJKaThcCMF8xwhwAUhSnJv6AkuL3kBTkq3uJVCNiPDIhH-7cP4ICl1kusp/s320/8200476588_722fe47886_o.jpg" width="213" /></a></div>
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
Mỗi ngày <span style="mso-spacerun: yes;"> </span>nỗi nhớ lớn dần nhưng cháu chỉ buồn. Rồi như không
chịu nổi nữa, cháu ra của sổ ngóng nhìn người qua lại và hét : “Mama and Daddy …come
home !.”</div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
Bà ngoại hỏi : Lam Anh kêu gì đấy !
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
Cháu bảo : Con làm thế để Ba Mẹ về
với con</div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgZLbn_FXX5ewXN5whZlKVvCBXiCoxrHF2Ir4Vl17ZEcsAq5ra-29Lpme4Vw5U_-ZrCbib-TMMXRitV18qYQL04YsrctWyc7rK7vltBYMsWJcRyZsnUH42dxb72RBscvX-3rSznKZaVfqkE/s1600/Hi%CC%80nh0527.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgZLbn_FXX5ewXN5whZlKVvCBXiCoxrHF2Ir4Vl17ZEcsAq5ra-29Lpme4Vw5U_-ZrCbib-TMMXRitV18qYQL04YsrctWyc7rK7vltBYMsWJcRyZsnUH42dxb72RBscvX-3rSznKZaVfqkE/s320/Hi%CC%80nh0527.jpg" width="240" /></a></div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
<br /></div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:WordDocument>
<w:View>Normal</w:View>
<w:Zoom>0</w:Zoom>
<w:PunctuationKerning/>
<w:ValidateAgainstSchemas/>
<w:SaveIfXMLInvalid>false</w:SaveIfXMLInvalid>
<w:IgnoreMixedContent>false</w:IgnoreMixedContent>
<w:AlwaysShowPlaceholderText>false</w:AlwaysShowPlaceholderText>
<w:Compatibility>
<w:BreakWrappedTables/>
<w:SnapToGridInCell/>
<w:WrapTextWithPunct/>
<w:UseAsianBreakRules/>
<w:DontGrowAutofit/>
</w:Compatibility>
<w:BrowserLevel>MicrosoftInternetExplorer4</w:BrowserLevel>
</w:WordDocument>
</xml><![endif]--></div>
<br />
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
<!--[if gte mso 9]><xml>
<w:LatentStyles DefLockedState="false" LatentStyleCount="156">
</w:LatentStyles>
</xml><![endif]--><!--[if gte mso 10]>
<style>
/* Style Definitions */
table.MsoNormalTable
{mso-style-name:"Table Normal";
mso-tstyle-rowband-size:0;
mso-tstyle-colband-size:0;
mso-style-noshow:yes;
mso-style-parent:"";
mso-padding-alt:0in 5.4pt 0in 5.4pt;
mso-para-margin:0in;
mso-para-margin-bottom:.0001pt;
mso-pagination:widow-orphan;
font-size:10.0pt;
font-family:"Times New Roman";
mso-ansi-language:#0400;
mso-fareast-language:#0400;
mso-bidi-language:#0400;}
</style>
<![endif]-->
</div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
Thương thế ! Cháu mình đã không
khóc mà nước mắt để dành đòi Bà cho mặc váy đẹp, để đòi Ông cho đi chơi và xem
phim của Lam Anh trên tivi một tí.</div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
Thế đấy ! Cuộc sống sẽ còn nhiều
điều mong nỗi nhớ, càng quí hơn những lúc được sống bên người thân.</div>
<br />
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgeYAhAhnpZQ9qCjVrdgABxAqpyVL7Yjd-InwPHyHUZhQ12-qDLMQJvlHIQ5Ks4Z3lq79bIrqFXSkrGm4cIJUNMP_TULMgF3ExdPnVgT6TXLLx9phcEuIvT91xDzM2Tdbf4Y-g8dQlYgej1/s1600/6685826737_6e991a2f40_o.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="213" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgeYAhAhnpZQ9qCjVrdgABxAqpyVL7Yjd-InwPHyHUZhQ12-qDLMQJvlHIQ5Ks4Z3lq79bIrqFXSkrGm4cIJUNMP_TULMgF3ExdPnVgT6TXLLx9phcEuIvT91xDzM2Tdbf4Y-g8dQlYgej1/s320/6685826737_6e991a2f40_o.jpg" width="320" /></a></div>
<div class="MsoNormal" style="text-indent: .5in;">
<br /></div>
Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-23427027547688816242012-11-27T22:26:00.000+07:002012-11-28T05:10:03.683+07:00Vũ công Bale tranh thủ luyện tập<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgDp61sbp1PW-bbAprug4rmZiw34dDXc0jTkjp75WX5FbLWB9Qbj0cMRGHCJ7U5ZdNRzXmXLgc37HTO-zUbLfgO8judQyNh_DwcYoQwJioZ72B2jBoULxIlVrc9z4VwnMgqTC1N2ZVZrOVP/s1600/8203489237_582c574f01_o.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgDp61sbp1PW-bbAprug4rmZiw34dDXc0jTkjp75WX5FbLWB9Qbj0cMRGHCJ7U5ZdNRzXmXLgc37HTO-zUbLfgO8judQyNh_DwcYoQwJioZ72B2jBoULxIlVrc9z4VwnMgqTC1N2ZVZrOVP/s320/8203489237_582c574f01_o.jpg" width="213" /></a></div>
<br />
<br />Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-56945395730934645792012-10-15T07:32:00.001+07:002012-10-15T07:32:55.205+07:00Sông nước miền Tây<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<div class="separator" style="clear: both; text-align: center;">
</div>
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgwDCsTlcRhMdhZ26lZHb8s2EoqAl5w0NbwT9pFfAVzkbvhC6Udb2_NdiYip-fywtCuNm20OOpXOLnarMqHtkTxN3aNi4mjvxiWjOXlj-eaLfeBJoMP8gZIArmdLXWyIqTtDwjmJ-aGf1X9/s1600/IMG_4593.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgwDCsTlcRhMdhZ26lZHb8s2EoqAl5w0NbwT9pFfAVzkbvhC6Udb2_NdiYip-fywtCuNm20OOpXOLnarMqHtkTxN3aNi4mjvxiWjOXlj-eaLfeBJoMP8gZIArmdLXWyIqTtDwjmJ-aGf1X9/s320/IMG_4593.JPG" width="320" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;">Chiều trên sông Tiền</td></tr>
</tbody></table>
<br />
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhI6_VsEzQnzq5s9a7s34tor3t_z2wTURYE8ZocuxQHSlO3NpmKfv1kT1WwG8RbjFXEl8EeJy3sBCW770Nzl44zJILHggrVqVTHl6Bi2nHvd37XEJuXgjkUssFjCSYZY8IX22UFqOcPUjSe/s1600/IMG_4599.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhI6_VsEzQnzq5s9a7s34tor3t_z2wTURYE8ZocuxQHSlO3NpmKfv1kT1WwG8RbjFXEl8EeJy3sBCW770Nzl44zJILHggrVqVTHl6Bi2nHvd37XEJuXgjkUssFjCSYZY8IX22UFqOcPUjSe/s320/IMG_4599.JPG" width="320" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;">Cháu gái miệt vườn</td></tr>
</tbody></table>
<br />
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj7TtI4jWogv9fYRZDv5sZbgedIKgPAozgaqD7ryMmNFfSFb9ixFA6HwJOOVA4oPkVo68eDOqkSpvRkert42a-7HbzFiHXiXUDhYoTtQgQX2teMLNFpRs2t0xTwckI9280rc3etpmIk2VSP/s1600/IMG_4626.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" height="320" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj7TtI4jWogv9fYRZDv5sZbgedIKgPAozgaqD7ryMmNFfSFb9ixFA6HwJOOVA4oPkVo68eDOqkSpvRkert42a-7HbzFiHXiXUDhYoTtQgQX2teMLNFpRs2t0xTwckI9280rc3etpmIk2VSP/s320/IMG_4626.JPG" width="240" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;">Nhà thờ Cù Lao Giêng</td></tr>
</tbody></table>
<br />
<table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto; text-align: center;"><tbody>
<tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjM2OjSoixkxd8ahqNdRIjiqgtMvcaZG0kAWdapu1PPfkFMy124yX5Lu_RpkIYLA9xEODwwNu9NrCtdv8pYi7sDYn0xKj455MHvCavBaUoKvsMeWnuRFfjyroOx6id8CNs2tCc20ye9230j/s1600/IMG_4601.JPG" imageanchor="1" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><img border="0" height="240" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjM2OjSoixkxd8ahqNdRIjiqgtMvcaZG0kAWdapu1PPfkFMy124yX5Lu_RpkIYLA9xEODwwNu9NrCtdv8pYi7sDYn0xKj455MHvCavBaUoKvsMeWnuRFfjyroOx6id8CNs2tCc20ye9230j/s320/IMG_4601.JPG" width="320" /></a></td></tr>
<tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;">Bữa nhậu trên đất Cù Lao</td></tr>
</tbody></table>
<br />Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-7888905827249077292012-02-11T10:57:00.003+07:002012-02-11T14:43:09.149+07:00Món ngon Hà Nội ( tiếp )Đúng là “ Còn tiếp “ cho đến ngày xưa “ ạ. Xưa, là ý nói đến cái thời bao cấp thôi chứ xưa nữa thì người viết bài này còn chưa có trên đời. Cái thời của gồng gánh và những chiếc xe đẩy.<br />Ngày ấy, cư dân quanh hồ Trúc Bạch thường thấy một bác già bán “nộm bò khô” bằng chiếc xe đẩy trên phố. Cái xe của ông được làm bằng gỗ lim cứng, chắc. Màu nước gỗ của thân xe chỗ bóng nhẫy nhờn mỡ, chỗ mốc mờ két bụi. Thân xe được quàng một sợi dây thép, giắt lên nó là vài cái nghế đẩu nhỏ cũ mòn. Nửa trên được chụp bằng một khung kính cũng xỉn mờ hơi mỡ. Chiếc xe thật cũ, cũ hơn cả chủ nhân của nó, bên trong là thịt bò khô, đu đủ xanh nguyên trái đã được gọt vỏ cùng những chai lọ, bát đĩa lỉnh kỉnh của một “ nhà hàng “ di động. Cái xe di chuyển được nhờ bốn bánh sắt han gỉ, quay ẽo ẹt ngèn ngẹt lăn trên đường phố.<br /> Chiếc xe cùng chủ nhân của nó đi những đâu ở Hà Nội không biết, nhưng cứ tầm 4 giờ chiều là nó dừng lại ở ngõ Yên Ninh. Ghế cài trên xe được quang xuống vỉa hè, bắt đầu loạch xoạch tiếng kéo cắt khô bò, xột xoạt tiếng bào đu đủ _ Điểm bán nộm bò khô ở ngõ nhỏ ngày bắt đầu hoạt động như thế. Thực khách lác đác mò đến, họ là lính xuất ngũ về chưa có việc làm, sinh viên ra trường chờ phân công tác, những thành phần rách việc phật phờ túi rỗng, về chiều tối thêm một vài công chức quèn, tất cả họ đều là khách quen, người bán người mua đều biết tên nhau. Có ai đó thèm nộm thịt bò khô muốn rủ bạn bè đi ăn, họ thường nói : <br />Ra nộm ông Bích _ Cách gọi đã thành quen chẳng ai muốn sửa.<br />Ông Bích bán nộm ở góc ngõ Yên Ninh cũng chẳng được nhiều, mỗi chiều độ mươi, mười lăm đĩa là cùng, kể cả bán chịu cho thiếu nợ. Chẳng hề gì, ngày kiến lời vài đồng là đủ sống nên ông cứ vẫn vô tư vừa bán vừa tán dóc, trò chuyện với khách ăn. Đôi khi ngồi ăn còn được nghe ông kể chuyện xưa cũ thời Tây, thì biết ông làm nghề này từ bé, cái xe cũ kỹ đang dùng là do cha ông để lại. Kề kà mải chuyện có khi nộm làm chậm khách kêu, ông vẫn thủng thẳng tay bào đu đủ, miệng nạt lại khách :<br />- Đến sau mà đòi có ăn ngay à, xếp hàng đợi nhá ! <br />- Ông Bích hôm nay giở giọng mậu dịch viên nhé ! Khách chọc lại.<br />Khách với ông vẫn đùa chọc nhau như thế, rồi cùng nhau cười khà khà, thực sự chẳng ai sốt ruột hay khó chịu vì phải chờ.<br />Nộm ông Bích ngon vì nhiều lẽ. <br />Có lẽ vì ông dùng đu đủ tươi, khi có khách ăn ông mới bắt đầu bào đu đủ thành sợi.<br />Có lẽ vì miếng Lim ông làm nhỏ, tẩm ướp kỹ, sấy đủ thời gian nên nó khô đều từ ngoài vào trong, không bị cứng ngoài, ướt trong.<br />Có lẽ vì ngày đó chỉ có rau hữu cơ, ruộng rau thơm ven đường Láng chưa bị biến thành chung cư và tương ớt còn sạch không bị pha hoá chất .<br />Có lẽ cuối cùng là hồi đó ai cũng nghèo, lâu lâu mới ra thăm được ông Bích. Phàm cái gì ít hiếm, thi thoảng mới được ăn là thành ngon. <br />Cái ngon nộm ông Bích nhiều người chưa quên nhưng ông không còn sức đẩy xe nữa, việc bán nộm giao lại cho mấy đứa con.<br />Lũ con ông nối nghiệp nhưng chê cái xe cổ lỗ của ông bất tiện nên không dùng. Mấy đứa sắm nào thúng, nào mẹt chiều chiều chở bằng xe ra ngã tư Hàng Bún – Quán Thánh bán hàng. Những lúc khoẻ ông vẫn ra ngã tư ấy xem lũ con hành nghề, thấy khách đông nghịt, ba thằng con trai như vâm, xoay trở tíu tít mà làm hàng không kịp. Đu đủ phải bào sẵn từ nhà hàng rổ mà hàng vẫn thiếu. Lũ con ông phải cải tiến thêm bớt nhiều công đoạn mới đáp kịp phục vụ khách. Những thay đổi như vậy không biết có làm ông vui buồn gì ( ?)<br />Lượng khách ngày một đông, một ngã tư đường phố không đủ chỗ chứa những mẹt nộm khô bò, các con ông tách ra làm riêng, mỗi anh một góc nhưng chẳng ông nào rời phố Hàng Bún. <br />Nói "mạn Hang Bún" cũng bởi giờ này có những ba hàng nộm vỉa hè của ba anh em con ông Bích. Ông anh cả bán ở chỗ ngã tư Quán Thánh, cậu thứ hai bán ở đầu Phan Đình Phùng và chú út bán ở góc ngã tư Phạm Hồng Thái. Phong cách và thực đơn của họ na ná nhau bởi hồn cốt của các món nhậu này vẫn là “nộm ông Bích” truyền lại. <br />Ông Bích giờ đã là người thiên cổ, nóm ngon xưa của ông bán vẫn được con cái ông tiếp tục phát triển. May mắn làm sao nộm bò khô hôm nay vẫn còn không như táo dầm, bánh gối và rất nhiều món ngon xưa khác nay không còn nữa.Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com4tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-90095533162389334832012-02-09T12:04:00.001+07:002012-02-09T12:15:59.659+07:00Món ngon Hà Nội<a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg_optCrAk4Ky1w-qlwkwAXgbLqRoiZvLaCZaqVCu4zvpHCDfyLi96mrbyer5oYM84YPJvbNrHa2RKTNwCOl7cMOStIrPqz9XBmtoCej-8_ZMUfn7L-4zQQz7nmIjWP5831nn9Jet2tL8yR/s1600/nom.JPG"><img style="float:left; margin:0 10px 10px 0;cursor:pointer; cursor:hand;width: 200px; height: 140px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEg_optCrAk4Ky1w-qlwkwAXgbLqRoiZvLaCZaqVCu4zvpHCDfyLi96mrbyer5oYM84YPJvbNrHa2RKTNwCOl7cMOStIrPqz9XBmtoCej-8_ZMUfn7L-4zQQz7nmIjWP5831nn9Jet2tL8yR/s200/nom.JPG" border="0" alt=""id="BLOGGER_PHOTO_ID_5706998331002314706" /></a><br />Có anh bạn Hà Nội nói chuyện đi sửa máy ảnh, sửa xong anh không về phụ giúp vợ việc nhà mà lại tạt vô quán nhậu vỉa hè, ngồi lai rai. Anh chụp cái mẹt nộm khô bò thì mới rõ phần việc sửa máy ảnh của anh chưa xong thật, còn phải công đoạn cuối nữa chứ, người ta gọi là nghiệm thu hay kiểm định chi chi đó. Coi hình thì biết máy anh đã tốt, nét lắm ! Nhưng anh đã vô tình khoe khéo một món ngon của người xứ Bắc. <br />Ngó cái mẹt nộm khô bò mà nhớ , nhớ những chiều hè nóng nực bức bí, nhớ một tối đông lạnh khi gió Bấc tràn về, nhớ con phố cũ, nhớ đám bạn vẫn thường tụ bạ quanh vỉa hè bên mẹt nộm khô bò, chén anh chén chú, bỗ bã ồn ào…Chẳng thanh tao lịch lãm gì mà đau đáu nhớ _ Tệ thế ! Nhớ ai không nhớ lại nhớ Nộm bò khô bao giờ (?)<br />Nộm khô bò không chỉ riêng Hà Nội mà nhiều nơi có, chắc ở đâu cũng rứa, công thức là : khô bò cắt vừa miếng rắc trên nền đu đủ hay xu hào được bào thành sợi, thêm chút rau thơm, rồi nước chua ngọt mặn và sau chót là tương ớt _ Là đĩa nộm khô bò đó. Tuy nhiên, khi ăn sẽ thấy mỗi nơi mỗi vị, rất khác nhau. Cái sự khác này không chỉ được phân định theo khẩu vị vùng miền mà ngay mỗi nơi bán cũng có cái rất riêng của mình _ Bí quyết pha chế, tẩm ướp của từng người bán hàng mà ta kêu là “ Gia truyền “ đó.<br /> Nộm khô bò Hà Nội có rau nền là đu đủ tươi, rau thơm thì người ta cho húng, mùi, kinh giới...Riêng khô bò ở Hà Nội không chỉ có phần thịt của con bò mà nhiều bộ phận trong con bò được người ta tẩm ướp sấy khô. Nếu thực khách kêu nộm: lim ( thăn ), lách ( lá lách ), pín ( quá dễ hiểu ), sụn ( cuống họng )..v.v .thì sẽ có một đĩa nộm khô bò theo ý mình. Vị nào dễ tính, không kiêng cữ thì cứ gọi một đĩa Tá Lả là đủ hết các thứ khô của con bò mà người bán có. <br />Nói nộm khô bò Hà Nội ngon, rất đặc biệt chẳng sai vì rất nhiều người thích nó, không chỉ có dân nhậu mà phần đông người Hà Nội không phân biệt tuổi tác đều ưa, kể cả mấy anh chị Tây bụi. Ở Hà Nội nhiều người biết có hai nơi bán nộm khô bò là Cầu Gỗ và mạn dọc phố Hàng Bún. <br />Ở Cầu Gỗ có vẻ nổi tiếng hơn vì nằm ngay bên Bờ Hồ, nơi lúc nào cũng nườn nượp người qua lại. Khách ghé đây ngoài cư dân phố cổ còn có Tây ba lô và rất đông học sinh, sinh viên. Ở đây thực khách dùng ít rượu bia hơn và không ngồi lâu vì sau đó có thể họ còn phải đi đâu đó. Nói chung ở Cầu Gỗ thực khách đến như một điểm dừng chân, thưởng thức nộm khô bò, thoảng qua, hương hoa như chiêm nghiệm vậy.<br />Khô bò mạn Hàng Bún thì khác, đa phần thực khách là dân nhậu, nên ở đây người ta dùng nhiều rượu , bia hơn và cũng ngồi lâu hơn. Nơi đây là điểm tụ về của thực khách mượn bia, mượn nộm nhâm nhi, để chia sẽ nhưng rối rắm, vui buồn trong cuộc sống mỗi ngày, hay như anh bạn mình kia đến nhâm nhi mừng cho cái máy chụp hình lớn tiền được “ hồi sinh ” . Phê phê rồi thì ai về nhà nấy hoặc giả có đi đâu tiếp nữa thì đó là ý anh bạn “Rượu” nó xui khiến dẫn đắt đó thôi.<br />( còn tiếp )Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-32548030718635864832012-01-23T09:51:00.002+07:002012-01-23T09:56:57.618+07:00TẾT NHÂM THÌN<p class="mobile-photo"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj7j_R2wQOE_uMd6kFqnXP_Yok4w-cJduSbIJiBjzqquJJjAhRxCsalPGxuqU1cpxKS2oFq7dNPpqzuHOtt6RqFqU3RXh5UgPQ94nBRMQYYzwFU-RB2oCvXLj6oNUNxhAueoKPQK70xdvGN/s1600/photo-756694.JPG"><img src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEj7j_R2wQOE_uMd6kFqnXP_Yok4w-cJduSbIJiBjzqquJJjAhRxCsalPGxuqU1cpxKS2oFq7dNPpqzuHOtt6RqFqU3RXh5UgPQ94nBRMQYYzwFU-RB2oCvXLj6oNUNxhAueoKPQK70xdvGN/s320/photo-756694.JPG" border="0" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5700654934917267042" /></a></p><br />Mới sáng chị Cẩm anh Phong và Tí Mộc sang chúc tết cụ NgoạiViệthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com1tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-57329627820326104482012-01-01T07:47:00.004+07:002012-01-01T09:20:59.322+07:00Ngày đầu năm<p class="mobile-photo"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi_UwMxZOOqQigbQaUpOy30bYH-7Mjiv9LymDzOcqoPPrDHvj5yWjSyb9Li-eiXdgQlksvu1jdvwm_0odXJHGoW9hYgQXhpF2aTsWrH0PUdaAPc-KLRtkDtAo5_BE6ALmariDIvk5DtfAVK/s1600/photo-700269.JPG"><img src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEi_UwMxZOOqQigbQaUpOy30bYH-7Mjiv9LymDzOcqoPPrDHvj5yWjSyb9Li-eiXdgQlksvu1jdvwm_0odXJHGoW9hYgQXhpF2aTsWrH0PUdaAPc-KLRtkDtAo5_BE6ALmariDIvk5DtfAVK/s320/photo-700269.JPG" border="0" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5692459892357944690" /></a></p><br />Mai sớm mở mắt ra đã nghe " mèo lười " dụ : Ngày đầu năm nghỉ tập đi, ngủ thêm cho sướng bác ơi !<br />Hắn dụ hợp ý thế, cái anh " mèo lười " năm qua thân với mình lắm, thế nên cả năm làm việc gì cũng dở ẹc.<br />Sớm mai năm Thìn phải khác chứ ! Cố mà rũ bỏ những xui xẻo không hay của năm cũ mà việc đầu tiên là chào bác " mèo lười ". <br />SỨC KHOẺ _ Cái này chẳng mua được mà phải tự mình tập luyện thường xuyên mới có, chần chừ gì nữa mà không xuống đường.<br />Tập về qua mở hộp thư chân cầu thang máy, nhận được thiếp chúc mừng của cháu ngại, vui quá ! <br />Một phần thưởng cho khởi đầu một năm mới khởi sắc. Hy vọng thế !<br />CHÚC MỪNG NĂM MỚI !Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com2tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-41231636502259096402011-11-13T15:07:00.008+07:002011-11-18T22:23:07.572+07:00CHÁU NGẠI<a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjzAFOCH_wVzmpf9gQC-oyppQlCHpP2Azc9aDsVh0ggv8mu2CHXLILwP-NY7uGAgaGH8ethq7eQ6A0E0P02JJNK7wJcnsq5rj5QAWs54MIuthMGMls9nIVF7QhJGvirmtpivCejDdD1KbSV/s1600/bam+dt.jpg"><img style="float:left; margin:0 10px 10px 0;cursor:pointer; cursor:hand;width: 134px; height: 200px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjzAFOCH_wVzmpf9gQC-oyppQlCHpP2Azc9aDsVh0ggv8mu2CHXLILwP-NY7uGAgaGH8ethq7eQ6A0E0P02JJNK7wJcnsq5rj5QAWs54MIuthMGMls9nIVF7QhJGvirmtpivCejDdD1KbSV/s200/bam+dt.jpg" border="0" alt=""id="BLOGGER_PHOTO_ID_5674389982541208898" /></a><br />TỰ HÃO TÝ !<br />Mới hơn 2 tuổi mà cháu tui đủ trình để tham gia bình chọn cho Hạ Long đấy ! Mình phục cháu mình quá !<br /><br /><br /><br /><br /><br /><br /><br /><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgowDHDZtGGZLq1vpt2aJixd2ryzf-5dQpvIyz_b_zo7ZKmBsP4Ao0A0Hz62AIjOW2L-SuLq49LticQupoumgUgaeMGxgb-3kiNMXmHC4urPFYtQX_utKR9BqiSk_pdSSkZMhSHju23IAuV/s1600/toi+ve+nha.jpg"><img style="float:left; margin:0 10px 10px 0;cursor:pointer; cursor:hand;width: 134px; height: 200px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgowDHDZtGGZLq1vpt2aJixd2ryzf-5dQpvIyz_b_zo7ZKmBsP4Ao0A0Hz62AIjOW2L-SuLq49LticQupoumgUgaeMGxgb-3kiNMXmHC4urPFYtQX_utKR9BqiSk_pdSSkZMhSHju23IAuV/s200/toi+ve+nha.jpg" border="0" alt=""id="BLOGGER_PHOTO_ID_5676157968837820994" /></a><br />Tối rồi, về nhà nhanh kẻo mẹ phạtViệthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com7tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-42008214933530999272011-11-01T05:56:00.004+07:002011-11-02T15:28:18.031+07:00THẰNG CÔNGCả khu tập thể mình ai cũng biết Công và coi nó như người trong xóm. Công đánh giày, Công xe ôm, giờ này có người gọi Công taxi, người ta gọi nó theo những thăng tiến của " sự nghiệp". Riêng mình thế nào cũng chỉ gọi: Thằng Công.<br /> 20 năm trước, nó là chú bé đánh giầy, ngày ngày vẫn đến dãy kiot phố mình cùng lũ trẻ lang thang đường phố. Sáng ra, lũ trẻ không biết ở đâu xà vào các cửa hàng, tìm khách đánh giầy, bán báo, ào ào một lúc xong việc là biến mất như chim, chúng tỏa khắp nơi trong thành phố, đến những nhà ga, bến xe, công viên để kiếm sống. Riêng Công, nó chẳng đi đâu cả, chỉ ở lại góc phố xóm mình, kiên trì chờ đợi những khách hàng đến muộn, nhặt nhạnh phần công việc còn sót lại sau buổi sáng. <br /> Dần dà người ta quen với sự có mặt của nó. Khi nhà bán giải khát nhờ kê lại cho cái bàn, lúc chị bán quần áo nhờ chuyển manocanh sang chỗ khác, tất tật cả hai chục kiot ai có việc vặt gì đều ới nó. Mọi người thấy nó ngoan, không đua đòi, bặm trợn như những trẻ bụi đời khác, nên mỗi lần nhờ việc gì đêu dúi cho nó ít tiền bồi dưỡng. Các anh, các chú cần đánh giầy chưa thấy nó cũng ráng chờ, giành việc cho nó. Có bà, có chị còn về nhà mang ra cả mớ giày cho nó đánh, khi thanh toán không lấy tiền thúi lại.<br /> Công tính sởi lởi, hay la cà trò chuyện với mọi người, nên mỗi lần ra quán uống nước thấy Công là mình và nó lại chuyện trò. Quê tận Nam Định lên phố đánh giày, biết nhà hoàn cảnh, đói nghèo, nên nó luôn chăm chỉ kiếm tiền tích góp gửi về nhà phụ giúp bố mẹ.<br /> Một bận hai bác cháu chuyện trò như thường lệ, Công thủ thỉ :<br /> - Tuần sau cháu phải về quê để đi nghĩa vụ quân sự.<br /> Mình sững người, chợt nhận ra nó đã lớn, mới thế mà đã sáu bảy năm trời, vậy mà vẫn quen nhìn nó như một chú bé. Và lạ, vì sao kẻ bụi đời lang thang như nó vẫn nhớ và ý thức được nghĩa vụ công dân của mình nhỉ ?<br /> - Mấy năm nay cháu tích được 12 triệu, định lên đơn vị biếu xén, chạy chọt xin đi học lái xe có được không bác ?<br /> Lái xe, để biết lái thì 12 triệu thời điểm đó có thể đủ tiền cho 3, 4 người lấy bằng ở các trung tâm dạy nghề, tại sao phải làm vậy ? Thằng này quẫn chăng ? Nhưng ngẫm kỹ mới lại thấy nó có lý của nó, bởi nếu đã được đào tạo ắt phải có nhu cầu. Người ta dạy nó lái xe không phải cho vui mà sẽ dùng, nó có việc làm. Một cửa hẹp thoát cảnh lang thang của đứa trẻ thất học như nó. Nhỏ nhoi với ai chứ với nó là ước vọng, là cơ hội đổi đời, là xuất phát điểm để trở thành người tử tế hơn trong mắt xã hội. Biết đâu đấy ! Bắt đầu từ lái xe, nếu khôn khéo và may mắn nó có thể thăng tiến. <br /> Ai cũng có quyền hy vọng và hành động theo ước muốn của mình nhưng 12 triệu, liệu có đủ cho sự khởi đầu làm người "tử tế" được không ? <br /> Thì ra Công cũng có cái ranh mãnh của mình, sống cùng đám bạn bụi đời đường phố, hàng ngày được nghe chuyện xã hội từ đủ loại khách, nó học và hành xử theo nhận thức của mình. Nó biết chuyện chạy chọt, đút lót hôm nay đã quá là bình thường. Quyền, Chức, bằng, danh hiệu đều có thể đạt được nhờ đồng tiền và sự ranh mãnh. Và để được làm anh lái xe tử tế phải chạy thôi.<br /> Chẳng nỡ trách Công, bởi cách làm của nó phù hợp với thực trạng xã hội, chỉ thương nó còn lẫn lộn về sự tử tế và lo số tiền 12 triệu, cái ranh mãnh đường phố của nó chưa đủ... <br /> - Bác khuyên mày nên đưa tiền về cho cha mẹ. Số tiền đó chưa đủ để giúp mày đâu, đừng phí !<br /> Sau buổi đó bác cháu tôi không gặp nhau nữa, ai cũng biết nó về quê để thực hiện nghĩa vụ của một công dân đất Việt.Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com7tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-90882326483147383562011-10-31T16:20:00.005+07:002011-10-31T21:32:33.051+07:00Thu ipad<p class="mobile-photo"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQeEeGSsY4kXHBAM0ZQOd0UfkSNqnVXgZ2FcFh0pbYxtlRyAN0r9f0i1mH0pYi7ws_fCfIDllS7WuwLOs41ky5H-MSduF0iIxzX3kTJtZOa9H6kovmkGoDbMuTdoHZ0Ins_NYySBzt1P7w/s1600/photo-713173.JPG"><img src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjQeEeGSsY4kXHBAM0ZQOd0UfkSNqnVXgZ2FcFh0pbYxtlRyAN0r9f0i1mH0pYi7ws_fCfIDllS7WuwLOs41ky5H-MSduF0iIxzX3kTJtZOa9H6kovmkGoDbMuTdoHZ0Ins_NYySBzt1P7w/s320/photo-713173.JPG" border="0" alt="" id="BLOGGER_PHOTO_ID_5669583662946057714" /></a></p>Thu ipad<br />Nghe người ta giới thiệu về tính năng của ipad. Thử tự chụp mình gửi vào blog xem sao. Cũng mê vì nó nhẹ, tiện lợi nhưng đếm đi, đếm lại vẫn thiếu tiền...Đành chê "nho xanh quá", đợi chín vậy.Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com6tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-7742598781408119862011-10-22T07:17:00.012+07:002011-10-24T14:42:52.448+07:00PHỞ LÂN.( tiếp )Trong ẩm thực người Hà Nội rất sành, rất kỹ, thậm chí còn cầu kỳ. <br /> Có anh bạn người gốc phố cổ mời mình ăn sáng "bún diêu ốc", anh dắt mình đến nửa vòng Hà Nội đến một con hẻm chật chội ở Trần Xuân Soạn chỉ để thưởng thức "bún diêu ốc" đúng nghĩa của nó. Ngồi ăn mà xe máy chạy sau lưng cứ ào ào, hàng bún gánh ngon đấy nhưng mất công đi xa, ngồi ăn cứ thấp thỏm thế này thật cái ngon chẳng còn. <br /> Mới lại thấy người Hà Nội cũng quá dễ tính, chỗ ngồi sập xệ cũng không là gì, vỉa hè vô tư miễn là ngon và nổi tiếng. <br /> Nổi tiếng như Phở Bát Đàn, muốn ăn thì phải xếp hàng, tự tay bưng bê và tìm chỗ, không còn chỗ thì đứng mà ăn. Sự quan tâm của chủ với khách là nhắc việc tự coi lấy xe mình được ghi vào cái bảng treo trên tường. Ấy như Phở Bát Đàn cũng chưa là gì, nghe còn có những danh quán như " Cháo chửi, Phở mắng " mà người Hà Nội vẫn cứ vào ăn nườm nượp. <br /> Từ lâu đã thành quen, ăn sáng ở Hà Nội ít hàng nào có nước tráng miệng, ai muốn tráng miệng xin mời đi chỗ khác. <br /> Ở Phở Lân thực khách vẫn phải ngồi vỉa hè là chính, vì nhà phố cổ muốn hoành tráng được tốn không ít tiền. Chủ quán cũng chỉ bán có phở nhưng trà nóng, trà đá, cafe, sinh tố đều có đáp ứng cho khách khi cần. Có được như vậy ở Hà Nội cũ là rất hiếm, có lẽ hàng xóm quanh Phở Lân là những người biết mình biết ta, không ghen ăn, tức ở, biết cộng tác cùng nhau. Dọc hai dãy vỉa hè quanh Phở Lân là tiệm cầm đồ, tiệm áo cưới, của hàng bán kim từ điển, cafe, quán trà ...Thế nhưng buổi sáng tất cả hoạt động chỉ xoay quanh Phở Lân. Vỉa hè các tiệm cầm đồ, áo cưới sớm ra chưa mở cửa thì là nơi đặt bàn cho khách ăn phở hay chỗ gửi xe. Các quán Cafe, trà cũng mở phục vụ khách ăn phở, tất nhiên ai đã ngồi bàn kiếng, ghế cao lịch sự thì cũng sẽ biết tự gọi tráng miệng bằng các sản phẩm của họ. Lợi cả đôi đường, nhà Lâm bán được hàng thì cả xóm bán được hàng, đều vui !<br /> Mỗi lần ăn xong mình không gọi nước mà tự sang ngồi bên quán trà nóng. Vừa uống vừa ngắm cái guồng máy " Cộng sinh " của nhóm cư dân này, thấy nó hợp lý hết sức trong điều kiện đất chật người đông của Hà Nội cổ. Lượng khách rất đông, theo chủ quan nó còn đông hơn bên Bát Đàn, có lẽ cũng vì cung cách phục vụ làm khách thoải mái hơn. Thì ra cái dễ tính của người Hà Nội là do hoàn cảnh. Nhớ thời bao cấp, chẳng hàng phở tư nhân nào dám qua mặt quốc doanh, nên có ngon mấy thì cũng chỉ được phép lụp xụp góc phố nhỏ, bác nào làm nhớn tí là "thành phần" biến đổi ngay : Bóc lột ! <br /> Đã không dám làm lớn lại nhiễm thói "mậu dich", quát, mắng sơi sơi làm người Hà Nội vốn lễ nghĩa làm đầu cũng phải dằn lòng cam chịu. Chịu mãi thành quen, dù bây giờ đã mở cửa, không ai nhắc đến "thành phần" nữa nhưng để được bát phở ngon, có dịch vụ chu đáo, chỗ ngồi đàng hoàng cũng phải biết chờ và hy vọng. Cái gì cũng phải có lộ trình của nó, đừng nóng vội.<br /> Quay lại với một mắt xích của guồng máy "cộng sinh" này là cô cháu bán chè chén. Cô bé chỉ có hai cái ấm tích hãm chè, một phích tàu, một bếp dầu Thăng Long và mớ ly chén trên diện tích 2m2 vỉa hè thế nhưng luôn tay. Trà nóng 2 ngàn, trà đá 3 ngàn chắc kiếm cũng khá đây, mình tỉ tể :<br /> - Cháu bán mỗi sáng có được 500.000 đồng không ?<br /> - Dạ ! Khoảng thế ạ.<br /> Nhìn con bé rót trà, đưa nước, tính tiền thoăn thoắt, luôn tay thế kia thì chắc phải hơn thế. Đúng là " Buôn thất nghiệp, lãi quan viên " còn gì, sáng ra ngồi lê vỉa hè một tháng kiếm hơn chục triệu thì còn gì bằng. Cũng lại cái thuận của "cộng sinh" mới nên vậy. Thực ra trong guồng máy này còn có những kẻ lang thang như mấy anh đánh giầy cũng tụ về kiếm sống.<br /> Có lẽ ở đâu cũng vậy, đất dễ sống không phải từ đất mà con người trên đất tạo nên nó.Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com8tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-8655999416738715242011-10-12T08:11:00.009+07:002011-10-23T04:39:25.769+07:00Đàm thoại<a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgPMi3jydjVhAbhH5oHJGUYlH0hWkLRsoQ2yWrEGQzARaPQLOhPFDPLqFTgzkcgrLrX7kAgzRoWeMB_Aei1GtYtpVAXalXJ3GYDdBvuweKjnMcLfgbsVslZlBP-rYEouoQWK6L3P_ED5wZ7/s1600/6239161615_b63581b10c_z.jpg"><img style="float:left; margin:0 10px 10px 0;cursor:pointer; cursor:hand;width: 134px; height: 200px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgPMi3jydjVhAbhH5oHJGUYlH0hWkLRsoQ2yWrEGQzARaPQLOhPFDPLqFTgzkcgrLrX7kAgzRoWeMB_Aei1GtYtpVAXalXJ3GYDdBvuweKjnMcLfgbsVslZlBP-rYEouoQWK6L3P_ED5wZ7/s200/6239161615_b63581b10c_z.jpg" border="0" alt=""id="BLOGGER_PHOTO_ID_5663015765405494898" /></a><br /><br /><br /><br />Mẹ vẽ con gái sau bao năm cầm lại cây cọ<br /><br /><br /><br /><br /><br /><br /><br /><a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhyrHSAm6jbR7u9ufknYkuobbv_H3tougcjGnrEvVycf9I6L91wOm3SDwLGk2OadERv1zJC6t6ocin_mADczgFYy0wGnTkzBam7NTZI-wGtJGAr43y1pXzWJJaubamAUsgPqnOxS3-s2JKS/s1600/6228537677_f325062001_m.jpg"><img style="float:left; margin:0 10px 10px 0;cursor:pointer; cursor:hand;width: 200px; height: 133px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhyrHSAm6jbR7u9ufknYkuobbv_H3tougcjGnrEvVycf9I6L91wOm3SDwLGk2OadERv1zJC6t6ocin_mADczgFYy0wGnTkzBam7NTZI-wGtJGAr43y1pXzWJJaubamAUsgPqnOxS3-s2JKS/s200/6228537677_f325062001_m.jpg" border="0" alt=""id="BLOGGER_PHOTO_ID_5662590908510052290" /></a><br /><br /><br /><br /><br />Làm quen với cây cọ<br /><br /><br /><br /><a onblur="try {parent.deselectBloggerImageGracefully();} catch(e) {}" href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjSvBVOPDbU_aEqf4nF7sv73s0ytx6bXjbR0K6iZ1twKRVViRMa2RCSdo5ia8tTPFphzza0sSx8M2kSR-QbqX46mDvOuhsbO6vqcDktqMHZLTrUqK2weMHHDYN64UvJAd8Io9mOQdYj_Lcr/s1600/6228538613_c9e71a4aa3_m.jpg"><img style="float:left; margin:0 10px 10px 0;cursor:pointer; cursor:hand;width: 133px; height: 200px;" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjSvBVOPDbU_aEqf4nF7sv73s0ytx6bXjbR0K6iZ1twKRVViRMa2RCSdo5ia8tTPFphzza0sSx8M2kSR-QbqX46mDvOuhsbO6vqcDktqMHZLTrUqK2weMHHDYN64UvJAd8Io9mOQdYj_Lcr/s200/6228538613_c9e71a4aa3_m.jpg" border="0" alt=""id="BLOGGER_PHOTO_ID_5662590905998146850" /></a><br /><br /><br />Tác phẩm đầu tay của 2 mẹ con<br /><br /><br /><br /><br /><br /><br /><OBJECT class=BLOG_video_class id=BLOG_video-d2cea61182feab0e height=266 width=320 contentId="d2cea61182feab0e"></OBJECT><br />Hàng ngày ông cháu tôi vẫn nói chuyện với nhau, nhưng hôm nay mới thấy được điệu bộ trong lúc gọi, cũng giống như ai.Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com3tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-61879003556975311102011-10-10T05:03:00.001+07:002011-10-23T04:40:16.807+07:00PHỞ LÂN.Phở Lân, là mình biết thằng con ông chủ tiệm tên Lân thì gọi thế, chứ nó chẳng có biển hiệu tên tuổi gì. Nằm ở góc Hàng Vải – Cổng Đục, đất phố cổ lại gần Phố Lính ( Phố này do ông nhà văn Chu lai đặt nha ) nên mấy anh Hà Nội gốc lính vẫn thường ra ăn quà sáng ở đây.<br />Mình cũng là khách thường xuyên của Phở Lân, với mình nó hợp khẩu vị, cũng bởi thế mỗi khi có bạn bè ngoại tỉnh nghé chơi Hà Nội, muốn ăn phở sáng là mình lại kéo ra Hàng Vai. <br />Phở Lân chỉ có bò nhưng đủ món ; Chín, tái, nạm, gầu, gân, lõi…Tiệm chỉ là gian nhà nhỏ khoảng 14m2, bàn nghế xếp dọc 2 bên hè phố, nhưng luôn kín chỗ. Không ngon sao đông khách được ! Nói ngon, thì phải kể ra được như ông Vũ Bằng, Nguyễn Tuân mới đáng chứ, nhưng cái khoản này mình chịu. Bác nào chưa ghé thì cứ thử một lần xem sao, nhớ là phải đến trước 9h, muộn hơn là có biển: xin lỗi hết hàng<br />Lịch sự và kiêu thế đấy !<br />Ra Phở Lân rất hay gặp bạn bè, bạn phổ thông, đại học, bạn lính và bạn phố cổ. Sớm nay cũng vậy, vừa đến đã thấy ông Chí Dũng K8 đang ngồi chờ phở. Ngồi ăn sáng lại có ông bạn Trỗi trò chuyện thì còn gì bằng. Sang café lại thấy chú em Thư, cùng đơn vị cũ mò đến, thế là có cuộc ọp nhỏ của ba thằng : Hai đại tá kịch đường tàu sắp hết đà với anh hưu kỳ cựu là mình.<br />Ngồi với đương chức thì phải chuyện thế sự, quan trường. Ngóng chuyện mấy đại tá ngẫm lại buồn, phần lớn các bạn mình đều kẹt toa lỡ chuyến. Thua hết mấy tay nó vé đểu, lách cửa phụ sau nhà vệ sinh công cộng giờ đang chễm chệ trên toa. Lại bỗng dưng tuổi nó được trẻ hóa thì bạn mình còn kẹt, kẹt chết dí còn gì, bế tắc như giao thông nước nhà vậy.<br />Thôi thì thời thế nó vậy, lỡ tàu lỡ chuyến thì xuống ga hưu, về làm thảo dân dưỡng sức, nhàn tâm mà phục vụ con cháu. Ga hưu sắp tới sẽ nhiều khách Trỗi ! Sốc 5 phút, buồn 5 phút còn lại hãy vui lên, thời gian để thảnh thơi vui suốt tuổi già.<br />Lan man mới tí đã chệch hướng, lạc đề mất rồi, lại tiếp chuyện Phở Lân vậy, nhưng mình không thể kể nó ngon dở thế nào, mọi người đến ăn sẽ tự cảm nhận. Cái muốn kể là cách làm ăn “cộng sinh” của hàng xóm quanh Phở Lân.<br />( Giải lao tí)Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com6tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-38807201935091434232011-10-07T11:02:00.007+07:002011-10-23T04:40:47.468+07:00LÃNG ĐÃNG HÀ NỘI.Lãng đãng nó là thói quen sau mỗi lần đi xa trở về Hà Nội. Mình vẫn hay lang thang tìm một chỗ ăn sáng ưa thích, rồi tấp vào một quán chè chén nhỏ hóng chuyện.<br /> Lần này cũng vậy, mình mò đến bún giò nhà Hoa béo đầu Điện Biên ăn sáng. Hơn ba tháng nay rồi không đến, nhưng bà chủ vẫn nhớ, vẫn một xuất bún chấm như mọi khi, không cần phải nhắc. <br /> Quán chè chén góc Tôn Thất Thiệp – Trần Phú của lão hói là nơi mình thường ghé. Ở đây mình thích vì có đôi sóc nâu. Mình nhớ chúng, nhớ cây mâm xôi già, nơi đôi sóc nhỏ vẫn chạy qua chạy lại nhìn khách qua đường.<br /> - Ông anh, cho em chén trà nóng_ Mình bảo lão hói, rồi chọn góc ngồi hướng về phía cây mâm xôi già tìm đôi sóc.<br /> - Nước của anh đây. Cho em mượn cái điếu.<br /> Lão hói đặt nước xuống bàn là vớ ngay cái điếu cày, lão vê vê bi thuốc , tiếng roẹt, roẹt rồi tiếng rít dài, bụm khói từ miệng lão tỏa ra lơ lửng trên đầu. Nhìm lão lơ mơ sau cái rít dài mình nghĩ : Đầu hói thế kia, có mấy sợi tóc cũng bạc cả mà bày đặt gọi mình là anh, xưng em, chán ! Tính trả tiền về nhưng lại chưa gặp đôi sóc.<br />- Đôi sóc mọi khi còn không anh ?<br />- Vẫn còn anh ạ, chắc trời mưa nên nó ra muộn !<br /> Làm thêm chén nữa, chờ vậy ! Lão hói chợt bật đứng lên, chạy vào nhà, khi ra trong tay là nắm thóc. Lão sang bên đướng rắc thóc dưới gốc mâm xôi rồi quay lại bàn nước. Một đàn chim sẻ xà xuống, tíu tít, tung tăng lượm nhặt thóc. Mỗi khi có người hay xe qua, lũ sẻ lại vút lên những tán lá mâm xôi né tránh. Chúng lao xuống, bay lên cho đến khi gốc mâm xôi trở lại màu đen của đất. Đàn sẻ biến mất, chúng đi đâu, lang thang những đâu…? Ta không biết được. <br /> Lão hói bảo : nó thành quen rồi, cả lão và lũ sẻ sáng nào cũng chào nhau như thế. Lão tặng chúng nắm thóc, còn lũ sẻ tặng lại lão cái chí chóe, ríu rít của tuổi thơ lão. Nhà mình xưa cũng có một cây mâm xôi giống nhà lão, nhưng mình gọi nó là cây huân chương vì ngày bé lũ trẻ trong phố hay lấy lá của nó dán vào ngực làm giả huân chương. <br /> Cây huân chương nhà mình giờ không còn nữa, cây mâm xôi nhà lão thì còn, dù có già đi, xù xì vậy vẫn là chỗ chơi của lũ sẻ, của đôi sóc và cả của chính lão nữa. Có lẽ vì vậy mà lão chẳng chịu đi đâu, ngược lại với mình lang thang suốt và giờ vẫn thích lang thang. Có điều giông giống là cả hai cùng nghĩ mình còn trẻ nên mới xung hô vậy, mà không chừng lảo trẻ hơn mình thật, vì cô vợ lão trông trẻ hơn vợ mình.Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com4tag:blogger.com,1999:blog-4675259557669289787.post-46834060612791122322011-10-02T19:10:00.004+07:002011-10-23T04:42:21.289+07:00THẰNG TOÀN (4)Mình nhận ra Toàn ngay khi cậu ấy còn đang ở bãi gửi xe của khách sạn. Bấy nhiêu năm vẫn thế, vẫn chúm chím cái miệng mỗi khi cười, mà rất hay cười, nhiều khi mình phải hỏi : “ Mày cười gì thế ? “. Chẳng nói, đáp lại mình vẫn chỉ một nụ cười, thế đấy ! Người đậm hơn, tóc đã điểm bạc, ngoài 50 rồi ai chả thế.<br /> Tụi mình kéo nhau ra một quán nhậu nhỏ gần khách sạn. Ngoài trời đổ mưa, rả rích kéo dài suốt buổi tối, trong quán vắng hai thằng vừa uống, vừa chuyện.<br />Ai phải phiêu bạt xa xứ cũng đều vì mưu sinh cả, việc Toàn bỏ quê lên đây cũng vậy nhưng không nghĩ hoàn cảnh lại cơ cực đến thế. Mình lại nhớ “ Cái đêm ấy đêm nào ?” trong phóng sự của Phùng Gia Lộc. Quả là lúc đó cũng đã dập rình một nạm đói. Hoàn cảnh nhà Toàn cũng như nhiều hộ nông dân xứ Thanh khác, thiếu, đói và nợ nần…Toàn phải ra quân sau 2 cuộc chiến, để rồi bước vào cuộc chiến mới : cứu đói cho gia đình. Theo người làng vào Quảng Nam đào vàng, mấy tháng trời tích được hai chỉ vàng cám. Kết quả ấy thật không tương xứng với nhưng gian khó, nguy hiểm của công việc. Bán hết số vàng, mua được mấy chục ký gạo gửi về nhà, Toàn lang thang vô vọng. Mò lên Đắc Lắc cầu cứu con em gái đang dạy học, tính xin nó ít tiền mang về cho các cụ, chẳng ngờ, Đắc Lắc nó lưu Toàn lại cho đến hôm nay…<br /> May mắn nhiều lắm! Không chỉ vì đất cao nguyên rộng và màu mỡ mà cái chính là có những thay đổi trong tư duy kinh tế. Mọi người không kiên định nổi với nền kinh tế kế hoạch hoá XHCN nữa rồi. Ban đầu là khoán chui trong nông nghiệp, là nới lỏng giao thương rồi cho phát triển các thành phần kinh tế .v.v. <br />Đến hôm nay không thấy ai nhắc đến “ Kiên định đi lên CNXH”, không thấy ai bàn về “ Làm chủ tập thể “ nữa, mà có nhắc đến thì người ta kèm thêm hai chữ “định hướng”, mình hiểu có đi chệch choạc tí cũng không sao (?), cũng không bị các tiền nhân quở trách. <br /> Nghĩ lại những khẩu hiệu cửa miệng ngày đó, mình thấm và nhớ lắm ! <br /> Nhớ năm 1980, đi coi thi trong Nghệ Tĩnh, thấy dân khổ lắm, nhiều nơi một bữa ăn khoai lang luộc với cà pháo, bứ họng thì uống nước chè xanh. Bấy giờ ở Nghệ Tĩnh người ta hay nhắc đi nhắc lại câu của một bác cán bộ tỉnh, đại khái là : Người Nghệ Tĩnh đi lên CNXH từ mo cơm với đọi cà _ Nghe thật ý chí, thật quyết tâm. Mấy năm sau “ mo cơm trắng không độn “ cũng là cái nhiều người trông đợi. Cái khổ không chỉ lính biên cương hay nông dân đầu tắt mặt tối, mà ngay cả những công chức các tỉnh thành cũng khổ. Hà Nội, hôm nào xếp hàng được cô mậu dịch viên ưu tiên cho mua 3 mớ rau muống già là mừng quýnh. Về thế nào cũng được vợ khen là trai đảm, vui đến nỗi mà vừa đạp xe vừa hát :” Cho ngày nay, cho ngày mai, cho 3 ngày sau…”. Ôi , cái thời bao cấp đã xa nhưng khó quên !<br /> Thôi, chẳng nghĩ suy gì nữa! Hôm nay được thế này là phước lắm rồi. Toàn đã có nhà với vài ha café, mừng nhất là con cái đều đại học cả, một đứa đã đi làm ở Sài Gòn.<br />Lại uống, lại chuyện và bao giờ cũng thế, lính gặp nhau là chuyện xưa nhắc lại, nó thành “ bệnh” rồi, cái người ta vẫn gọi là “ Hội chứng chiến tranh ”.Việthttp://www.blogger.com/profile/15975264401711534274noreply@blogger.com4