Thứ Ba, 15 tháng 3, 2011

Một thoáng hồn Nga.

Ăngkovat tấp nập du khách, Tây , Tàu, Hàn, Nhật đủ cả. Tuy nhiên sự đông đúc chỉ ở những trục đường chính trong khu di tích, còn toả sâu vào các ngóc ngách của khu đền lại vắng lặng, thưa thớt du khách qua lại. Càngchứng tỏ cái mênh mông vĩ đại của Ăng kovat…
Ở một góc vắng lặng thoáng thấy một bóng hồng hiện sau ô cửa đá cổ kính hình tháp. Cô gái ngồi, trên tay là một quyển sách, hiếm hoi lắm ở chốn này…Ai mà biết cuốn sách trên tay cô gái là gì và làm sao có thể đọc được quanh mình là những đền đài vĩ đại chứa ẩn bao điều của lịch sử của nhân loại.
Mấy ông bạn cùng đi có “ súng bắn trộn nòng dài “ chĩa cả về phía ô cửa, hẳn phải họ cũng nhận thấy điều gì đặc biệt, còn đặc biệt thế nào thì là cách nghĩ riêng của họ.
Dẫu sao cũng làm ta gợi nhớ đến một thời, cái thời lãng mạn trong trắng như trong tiểu thuyết của Stekhop, Tuôcgienhiep….
Cô gái ngồi đọc sách trong đền Ăng Kovat . Nghe rất lãng mạn, rất hình. Cô gái đọc hay không đọc đâu cần biết, nhưng có về mặt hình ảnh cô ta đã thành công. Không tin các bác cứ hỏi Trung sỹ 1…
Lại nữa, trong một góc khác của khu di tích bỗng nghe du dương bài Chiều Mátcơva :
……….
А рассвет уже всё заметнее
Так, пожалуйста, будь добра!
Hе забудь и ты эти летние
Подмосковные вечера!
Hе забудь и ты эти летние
Подмосковные вечера!
Giọng ấm, nghe quen quen, nhìn lại thì ra Trung sỹ 1 nhà ta đang nghêu ngao. Tại sao lại hát bài hát này ở đây ? Rồi thấy hai nữ du khách Tây, một già, một trẻ ( Chắc là hai mẹ con ) rất đôn hậu, chợt hiểu vì sao hắn cất lời hát đó.
Bưu Ryskaia ?
Đa !
Kak bac zabyt ?
Zienhia.
Menhia zabyt Tung.
…..
Trung sy 1 và cô gái Nga còn đối thoại vài câu nữa, phải công nhận thằng cha này bật nhanh và còn nhớ kha khá tiếng Nga. Kết quả là cô gái đồng ý chụp ảnh với hắn. Tiếc là vốn tiếng Nga của hắn không có giá trị gì khi kêu món ăn buổi trưa.

Không có nhận xét nào: