Cháu ngoại về bển làm nhà vắng vẻ,
thiếu đi tiếng bi bô cười ngất, tiếng khóc mè nheo nhõng nhẽo. Lại nhớ một cái
“nhớ” của nó khi ba mẹ phải ra Hà Nội, để nó lại Sài Gòn cho ông bà Ngoại. Hỏi
Ba Mẹ đâu thì ông bà nói : Ba Mẹ đi công
chuyện.
Là thế đấy ! Đi công chuyện là xa
Mẹ , xa Ba, cháu ghét đi công chuyện !
Ở với ông bà Ngoại suốt một tuần, cháu
vẫn chơi, vẫn nghịch nhưng đôi lúc thoảng thốt buồn ngơ ngác.
Làm sao và bao giờ gặp lại Ba mẹ
(?), Bà bảo :” Một tuần… sáu ngày …rồi năm ngày..”. Bao nhiêu ngày cháu làm sao
biết để đo đếm được, một tuần bình thường qua như tia chớp, trong nỗi nhớ mong
của trẻ nít thì dài vô tận.
Mỗi ngày nỗi nhớ lớn dần nhưng cháu chỉ buồn. Rồi như không
chịu nổi nữa, cháu ra của sổ ngóng nhìn người qua lại và hét : “Mama and Daddy …come
home !.”
Bà ngoại hỏi : Lam Anh kêu gì đấy !
Cháu bảo : Con làm thế để Ba Mẹ về
với con
Thương thế ! Cháu mình đã không
khóc mà nước mắt để dành đòi Bà cho mặc váy đẹp, để đòi Ông cho đi chơi và xem
phim của Lam Anh trên tivi một tí.
Thế đấy ! Cuộc sống sẽ còn nhiều
điều mong nỗi nhớ, càng quí hơn những lúc được sống bên người thân.